Tuesday, May 10, 2011

XIN KHÓC GIÙM CHO QUÊ HƯƠNG



thơ mường giang
gửi uyên nguyên, tâm vô lệ, phạm đình thừa, cát biển,
trầm kha, dung, phạm hòa, tiếp sĩ trường, cao hoài sơn..

1 - XIN KHÓC GIÙM CHO QUÊ HƯƠNG

xin khóc giùm cho quê hương yêu dấu
bao chục năm vẫn tang tóc, nhục hèn
dân đói lả vì cơm gạo bon chen
đảng béo phệ trên ngai vàng ngập xác

tháng tư đen, nước non sầu tan nát
tháng tư buồn, máu lệ ngập trời cao
ta ở đây mà hồn vướng nơi nào?
khi đối diện với chia ly não nuột

sông núi vẫn còn, quê hương đã mất
sống lang thang lê lết khắp chợ người
hồn nào khác, chiếc lá úa sắp rơi
giữa cay đắng một đời không trọn vẹn

kể sao hết, hận thù cùng đau đớn
thương ngàn muôn, mẹ hiu hắt đợi chờ
con cứ hẹn, rồi ngoảnh mặt làm ngơ
mẹ mòn mỏi, nay thành người thiên cổ

buồn đã khắc trên từng con phố nhỏ
đường đổi tên, nhà cũng vắng người thương
bạn bè xưa giờ lạc khắp mười phương
trường lớp cũ, cũng dãi dầu hoang phế

quên sao được tháng tư đen máu lệ
người hại người bằng độc lập hòa bình
người giết người với súng đạn đồng minh
mồ vô chủ, biển xác người trôi giạt

tháng tư đen, quê hương mình tan nát
triệu mẹ già, khóc biệt đám con thơ
tuổi hoa niên, căng nhựa sống đợi chờ
đã héo úa vì thân trai thời loạn

tháng tư đen, triệu người sôi lửa hận
kỷ niệm buồn như thác lũ réo mời
ta đứng khóc nhìn biển rộng mù khơi
tìm nhân ảnh trên tình người sắp cạn


2 - LẠI ÐỢI BẠN NƠI QUÁN BÊN ÐƯỜNG

Vào quán bên đường, đêm quốc hận
Ta ngồi chờ bạn, uống rượu suông
Chao ơi, trăng đã treo đầu núi
Mà thấy ai đâu ở cuối đường?

Ðã hẹn cớ sao còn tới trễ?
Kiếp người, tính được mấy lần vui?
Huống chi nhân thế như phù ảo
Mới đó, rồi tin đất đã vùi

Rượu nhắp đêm nay, nghe rất lạ
Ơ hờ, có máu lẫn trong men
Cho nên chỉ uống toàn cay đắng
Làm mắt cũng buồn, đẫm lệ hoen

Mê tĩnh, cuồng mơ, ta lại nhớ
Năm nao, ngất ngưởng quán biên cương
Bồ đào chưa cạn ly tương biệt
Ngựa đã hý vang, khắp nẻo đường

Ðêm nay quán vắng, người lai vãng
Quanh quẩn mình ta ngất ngưởng say
Bạn chết từ khi Phan Thiết mất
Thì sao có thể đến nơi này?

Quán vắng, đèn khuya ta lại uống
Một ly khóc hận chuyện nước non
Một ly thương bạn không còn nữa
Một cốc tủi thân sống nhục hèn

Văng vẳng trời cao chim đã hót
Muộn phiền vây kín suốt trang thơ
Soi gương chợt thấy mình thêm lạ
Qua một đêm chờ đợi ngẩn ngơ..


3 - NGỒI TRÊN MỘ HOANG NHỚ BẠN

ngồi trên mộ, khóc người nơi cõi chết
lại khóc mình số kiếp quá bi thương
giận sao xưa không gục giữa sa trường
như đồng đội được người người tưởng tiếc

giờ sống đây mà hồn lìa khỏi xác
thành cây khô hiu hắt đứng bên đường
xin xỏ đời chút cơm áo, tơ vương
rồi vuốt mặt mừng sống lâu chịu nhục

thương bè bạn vì người, vì non nước
chết oan khiên giữa lứa tuổi mộng mơ
đứa mất tích thì hồn phách vật vờ
thằng tử trận cũng mồ xiêu, lạc nấm

tháng tư đen máu xương càng thêm đẩm
giặc tràn về, mở tù ngục, pháp trường
gây kinh hoàng, gieo tang tóc thê lương
khiến trời đất cũng bôn đào, lánh nạn

lính ở lại, lãnh đòn thù, quốc hận
cùng dân đen chết rục rã, xương khô
xưa lót đường để ai dựng cơ đồ
nay thân xác bón rừng xanh thêm lá

nhưng quá khứ rồi cũng chìm tất cả
nay ai còn nhắc nhở để làm chi
bạn rồi sao? lính cũng chẳng là gì
chỉ nắm đất bên đường đầy cỏ dại
mai, nếu có cuộc đổi đời trở lại
ta xin dành phần, đăng báo, phân ưu
đồng đội xưa đã chết trận, chết tù
thảm thiết quá, những hồn ma đói lạnh


4- THÌ THÔI HÃY KHÓC ÐỂ QUÊN ÐỜI

tội nghiệp đời trai chưa thỏa chí,
sa trường dung ruổi đã phơi thây
đoàn quân hùng liệt nay về đất
hồn vẫn quanh co, giẫm lối gầy

chiều chiều đứng ngóng ngàn mây nổi
mà khóc quê hương khuất bến bờ
đêm hát vang lừng nơi chiến địa
mộng hoàng hôn khép giữa hư vô

dấu cũ còn nguyên ai xóa được ?
biên cương Lào Việt bóng quân đi
khèn thay tiếng trống, bào làm quách
những nấm mộ hoang, khóc biệt ly

mai về nẻo ấy chiều sương khói
ta biết tìm đâu bước bạn hiền
vượt thác băng rừng qua cầu khỉ
Chiến trường héo hắt bóng trăng đơn

Mai về quê mẹ qua biên giới
Thăm lại Trường Sơn thuở kiếm cung
Rừng núi vẫn xanh màu khát vọng
Chỉ ta hờn tủi, kiếp tha hương

Phận lính đời trai chưa thỏa mộng
Thì thôi hãy hát để quên đời
Xưa nay tráng sĩ, hề cô độc
Thế thái trời ơi, nước mắt rơi


5 - EM CÓ HẸN

Em có hẹn, tháng tư mùa phượng vỹ
Sẽ trở về Phan Thiết để thăm quê
Ðường Nha Trang đâu cách trở sơn khê?
Sao cứ vẫn vô tình, dành lỗi hẹn

Nhưng rồi em, vẫn không bao giờ đến
Vì tháng tư máu lửa ngập đất trời
Thảm thương cho số phận của con người
Ðang hạnh phúc bỗng chìm trong địa ngục

Cũng từ đó, ta thành tên ngoại cuộc
Ðứng bên lề, khóc thế sự đổi thay
Nhưng trót hẹn, nên hết tháng qua ngày
Vẫn tìm em, khắp nẻo đời khổ lụy

Em có hẹn tháng tư mùa phượng vỹ
Về quê xưa sống lại những ngày vui
Thuở áo trắng, bước chân sáo yêu đời
Thời hoa mộng, mắt ô môi ướp mật

Ta sẽ rong khắp phố phường Phan Thiết
Qua lối đường tràn ngập bóng trăng mơ
Ðến sông Mường, ngóng dòng nước lửng lờ
Nghe cô lái nghêu ngao niềm tâm sự

Rồi ta lại quay về trường lớp cũ
Nhặt dư hương mà nhắc chuyện trăm năm
Tìm kỷ niệm trong cõi mộng thì thầm
Của hai trái tim yêu đang mở hội

Nhưng mà em, đã chẳng bao giờ tới
Tháng tư đen, rồi những tháng tư buồn
Ðể gốc phượng già đứng khóc cô đơn
Trơ mắt nhìn, chỉ người dưng, kẽ lạ

tháng tư năm đó, mình đôi ngã
em ở Nha Trang, giặc chiếm rồi
ta kẹt thành Phan, ngong ngóng đợi
từng đoàn di tản, mịt mù khơi

nhưng khói lửa tàn, mình cũng vẫn
mỗi người một ngã, cách mười phương
ta theo định mệnh, nai xiềng xích
em nổi trôi trong cảnh đoạn trường
nước mất, nhà tan, đời nghiệt ngã
ai còn ai mất, lạc hà phương ?
chỉ còn mê muội tìm trong gió
hình bóng em qua vạn nẻo đường

gặp bước khốn cùng, đành trốn chạy
thầm mong phút cuối được tin nhau
cho dù đã trở thành thiên cổ
hay vẫn còn đang lạc chốn nào

mấy chục năm xa, trường lớp cũ
cũng là phút cuối biệt tri âm
cố nhân giờ chỉ là hư ảnh
theo bước ta qua nẻo thăng trầm

tháng tư năm đó mình còn hẹn
sẽ hội ngộ nhau để gởi trao
tất cả tâm tình thời mộng mị
vui buồn, kỷ niệm lẫn thương đau

nhưng em sẽ chẳng bao giờ tới
binh lửa, gia phong hoặc đổi dời ?
buổi trước em từng quen lỗi hẹn
thì nay lần nữa, cũng thế thôi .


6 - ÐỌC THƯ BẠN TỪ VÙNG KINH TẾ MỚI

thư bạn gởi từ vùng kinh tế mới
đến tay ta hơn sáu chục ngày dài
giọng đùa cợt như thuở chớm đôi mươi
nhưng bút mực làm sao che nước mắt

bạn có hỏi, khi nào về Phan Thiết?
để sớt chia tủi cực với quê nhà
cùng tìm kiếm đồng đội khắp gần xa
mồ xiêu lạc, không ai còn nhắc tới

bạn kể lại những ngày xưa thân ái
dưới mái trường thơ đẹp suốt bao năm
nay hoang sơ qua thế sự thăng trầm
theo cơn lốc chìm trong sầu ly tán

bạn cho biết giờ chỉ còn dĩờ vãng
càng hải kinh nhìn đợt sóng bể dâu
thêm ngao ngán ngóng những phố, những lầu
khi tất cả toàn người dưng, kẻ lạ

thơ bạn viết đầy thảm thê, buồn bả
thêm hắt hiu khi kể chuyện đổi dời
xưa Phan Thiết luôn rộn rã tiếng cười
nay người chỉ giết người bằng men rượu


bạn bè cũ sống bên lề quá khứ
vứt công danh vào vết bánh luân hồi
đứa rẫy bái nơi rừng núi xa xôi
thằng đen đủi theo nghề ghe, lưới cá

nhưng cũng có số mắn may khá giả
tiền đô la từ hải ngoại mang về
lâu lâu mở tiệc, thịt rượu hả hê
cười tiếu ngạo mà lệ pha đầy cốc

đọc thơ bạn giữa đất trời cô độc
đêm nay buồn chợt nhớ tới quê hương
thảm thương ơi bao bè bạn đoạn trường
giờ vẫn trả nợ trai, thời tao loạn..


7 - SAY TỈNH LẠI MƠ CHUYỆN TRỞ VỀ

anh hùng buổi trước hờn vong quốc
mài kiếm dưới trăng để đợi thờợi
ta kiếp lính quèn, đời loạn lạc
co ro ngồi khóc cuộc chia phôi

núi vẫn hờn căm, sông lặng lẽ
ngẩn ngơ thương thuở sống hào hùng
ta cũng một thời làm lính trận
nên cùng sông núi chuốc đau thương

đêm nay ngất ngưởng bên bàn rượu
say tỉnh lại mơ chuyện vá trời
tới lúc vầng trăng hoen ủ rũ
mộng tàn theo rượu đắng khô môi

tưởng tiếc bỗng dưng làm đứt ruột
chao ơi đời đã hết rồi sao ?
bạn bè trăm đứa nay còn một
ta biết tìm đâu để nhớ nhau ?

còn đây là những cung thương cũ
của phím đàn xưa đã loạn dây
âm hưởng cũng chìm trong quá khứ
đời buồn thảm quá, làm sao vui

xưa ta với bạn thường nâng chén,
mỗi lúc dừng quân ở ven đường
nay sồng cô đơn nơi góc biển
một mình với bóng uống trăng suông

đêm nay đứng ngóng về bên đó
ngơ ngẩn chờ ai thêm xót thương
biển vẫn vô tình cơn sóng vổ
bỏ ta ngồi đợi, suốt canh trường

Xóm Cồn H5 Uy Di
Quốc Hận 2011
Mường Giang

1 comment:

  1. Thơ khóc cho quê Hương
    Nay dành để khóc mình
    Một Mai khi đôi ngã
    Còn ai khóc chuyện tình???

    ReplyDelete